gả cho chàng nam phụ này
Chương 8: Nàng yên tâm, mấy ngày tới ta sẽ không chạm vào nàng Chu lão phu nhân nhìn con trai trưởng và dâu trưởng,đangquỳ trước mặt bà,nhẹnhàng thở dài, rồi nhận trà do dâu trưởng kính. Nhấpmộtchút rồi đặt xuống, tiện tay cầm hộp tròn khảm mai tướctrênbàn Bách Bảo, đưa đến trước mặt Hồ Ngọc
Hoắc Dực lúc này mới hài lòng gật đầu: "Bằng chứng Lâm đại nhân phạm tội chất cao như núi, trước mắt ta không thể rửa tội cho ông ấy, cho nên cũng không thể đưa Tam Tư ra phía đầu sóng ngọn gió được, đứng càng cao thì ngã càng đau, nàng sẽ không chịu đựng
Đừng nhìn thấy nơi này non xanh nước biếc mà coi thường, mặt trời vừa ló dạng một cái đã khiến người ta chịu không nổi rồi, cũng may đoàn phim vì muốn mang lại hiệu ứng hình ảnh đẹp, muốn trang phục của diễn viên có cảm giác phiêu dật hơn nên vải may cũng không
Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật Mộc Mộc Lương Thần Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật - Chương 113 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật c
Đọc truyện Gả Cho Chàng Nam Phụ Này của tác giả Thập Điểm Hoa Khai, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen
mimpi memakai gelang emas di tangan kiri. Hồ gia gả con gái, nhưng một đám trưởng bối và họ hàng cũng không dám ra oai, mặc dù tân lang tân nương chưa đến, nhưng mà người trong phòng đều đứng lão gia Hồ Lĩnh nhẹ nhàng vuốt ve bụng mỡ, mặt mày hớn hở, chỉ quét một vòng tròn trong đám đông, lại có vẻ không vui thì thầm hỏi vợ "A Nhu đâu? Hôm nay là ngày vui của muội muội nó, sao nó không đi ra? "Phu nhân Tiết Thị, người đã qua tuổi ba mươi, có thể do được bão dưỡng tốt, nhìn giống như các phu nhân trẻ chỉ hơn hai mươi. Đặc biệt, lớn lên thanh thoát xinh đẹp, dịu dàng thân thiết, nếu lần đầu gặp gỡ, hoàn toàn nghĩ rằng là người phụ nữ tâm địa thiện khuôn mặt bà đang cười nhạt, nhưng Hồ Lĩnh vừa nói, ánh mắt bà tức khắc chớp một cái, nhẹnhàng trả lời "Thiếp thân đã phái người đi xem, được báo là bị nhiễm lạnh không thoải mái. Bên này đang rối ren, thiếp thân còn chưa kịp mời đại phu, nhìn A Uyển sau khi lên kiệu hoa, thiếp thân nhất định qua nhìn ngay lập tức."Sớm không nhiễm hàn, muộn không nhiễm hàn, ngay ngày muội muội lấy chồng lại nhiễm hàn, trong lòng Hồ Lĩnh sinh ra mấy phần phiền chán4, có chút đau lòng nhìn Tiết Thị, nói " Chỉ bị lạnh mà thôi, không phải là bệnh nguy kịch gì, khi nào hết bận nàng nghỉ nghơi rồi nói ”4 Phiền chán vì phiền phức mà chán ghétTiết thị còn muốn nói điều gì nữa, Hồ thị liền bước tới "Đại ca đại tẩu, đang nói gì thế? Ta hình như mới tên của A Nhu?" Bà ta nhìn xung quanh một vòng, lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, "Hôm nay là ngày vui lớn của A Uyển, sao người làm tỷ tỷ như A Nhu lại không đi qua?"Hồ Thị là em gái cùng cha cùng mẹ với Hồ Lĩnh, đừng nói là so sánh với Tiết thị, chỉ cùng Hồ Lĩnh so sánh, tựa như bà ta đã già hơn ông mười tuổi. Thân hình bà ta gầy gò và nhỏ bé, khuôn mặt có chút khắc nghiệt, những nếp nhăn khóe mắt rất dễ nhìn thấy, vừa nhìn là biết cuộc sống trải qua không được gả cho một gia đình đọc sách trong huyện, mặc dù của hồi môn của bà rất nhiều, có thể chịu được ở nhà chồng không có thu nhập không nói, nhưng còn có ba thư sinh đang đọc sách. Cha chồng cho đến khi mất đi cũng không đậu được cử nhân, còn chồng thì mãi đến ba mươi lăm mới đỗ tú tài, nhưng mà con trai bà Triệu Tịch Nghiêm từ nhỏ đã thông minh hơn người, chỉ mới mười lăm tuổi đã thi đổ tú tại mười bảy, đợi mùa thu năm nay là con trai bà cùng cha của hắn cùng nhau thi một đứa con trai ưu tú như vậy, cho dù gia đình hơi nghèo, nhưng lúc về nhà mẹ đẻ đối diện với đại ca và đại tẩu, tiếng nói vẫn có ảnh hưởng. Huống chi hai đứa bé khi còn nhỏ, bà cùng với đại tẩu Giang thị đã khuất sớm định hôn ước cho tụi nhỏ. Cháu gái trưởng Hồ Ngọc Nhu là con dâu tương lai của bà, vì thế giờ bà hỏi một tiếng tính ra cũng đủ tư lúc bà lên tiếng hỏi, Triệu Tịch Nghiêm đang đứng cạnh bà cũng nhìn qua, hắn với Hồ Ngọc Nhu lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, cảm tình sâu đậm. Nếu không phải mẹ hắn khăng khăng chờ hắn thi đậu cử nhân mới có thể cưới vợ, hắn đã sớm ôm được mỹ nhân về nay là ngày tam biểu muội xuất giá, hắn đã đến nửa ngày nhưng không nhìn thấy được người yêu, lòng sớm đã lo lắng. Tự nhiên lúc này lỗ tai dựng thẳng, muốn nghe ruốt cuộc chuyện gì đang xảy mặt với ánh mắt của em gái và cháu ngoại trai, Hồ Lĩnh mất tự nhiên ho khan. Con gái lớn khôngmuốn lấy chồng, mà em gái mình lại không muốn người ta nói mình trèo cao, nên hôn sự phải kéo dài đến khi cháu ngoại trai trúng cử rồi mới tính, hôm nay con gái lại có lòng hẹp hòi so đo, ông làm sao có thể nói ra, làm thế chẳng khác gì kiếm chuyện cho em mình coi thường con gái mình?Hồ Lĩnh không nói, Tiết thị biết ông muốn che chở Hồ Ngọc Nhu, mà bà cũng sợ Triệu Tịch Nghiêm kích động gây ra chuyện, vì vậy bà lặng lẽ giải thích, "Hồ Ngọc Nhu hai ngày một chút khó chịu, ta bảo con bé vào phòng nghỉ ngơi rồi. "Khó chịu?Triệu Tịch Nghiêm quả thực lo lắng vô cùng, sau đó nhìn Hồ thị, rồi vội hỏi Tiết thị "Mợ à, A Nhu biểu muội sao thế, có phải bị bệnh không?"Triệu Tịch Nghiêm năm nay mười bảy, lớn lên tướng mạo khôi ngô tuấn tú ôn hòa, vì từ nhỏ theo ông nội và cha đọc sách, mưa dầm thấm lâu, trên người càng có phong độ thư sinh, cho dù lúc này đangnóng nảy, dường như vẫn mang dáng vẻ quân tử khiêm đến con gái mình đối với hắn một lòng một dạ, nhưng hắn ta lại cố tình thích Hồ Ngọc Nhu, bà thậtlòng không ưa nổi hắn. Do đó, bà không trả lời mà mà cho Hồ thị một ánh gái nhà ai mà mỗi tháng không có vài ngày không thoải mái, Hồ thị ngầm hiểu, liếc nhìn mặt con trai mình lo lắng, trong bụng cảm thấy cháu gái không phải có chút yếu ớt tay áo con trai một cái, bà lắc đầu, trách "không phải bệnh. Yên tâm đi."Triệu Tịch Nghiêm phản ứng chậm nửa nhịp, còn không chờ hắn đỏ mặt, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo vui vẻ, tân lang và tân nương bị mọi người vây quanh ngoài cửa. Tân lang hôm nay chính huyện lệnh Trường Châu, là quan phụ mẫu của một huyện, nhưng vào lúc này, hắn lại cõng tân nương!Mọi người trong phòng muốn đến hành lễ với hắn đều choáng váng, Triệu Tịch Nghiêm đi ra theo cuối cùng, nhìn chàng trai trẻ đang nhẹ nhàng thả tân nương xuống, cũng hơi giật lệnh huyện Trường Châu -Chu Thừa Vũ, tự Thanh Hà, là Thám hoa lang tiền triều. Câu chuyện về lần thi hội của ngài ấy, cho dù đã qua mười năm, vẫn còn là một truyền kỳ với những người đọc sách triều đại nhà người nói năm ấy ngài thi đứng đầu bảng, có khả năng đậu Trạng Nguyên. Thế nhưng thời điểm thi đình lại bị thua xuống vị trí thứ hai. Sở dĩ ngài ấy được xếp hạng thứ ba, có lẽ do lúc đó ngài tuổi nhỏnhất, tướng mạo lại tốt nhất, tiên đế nghĩ thầm công chúa Gia Nhu còn chưa xuất giá, ban đầu muốn tuyển ngài ấy làm phò cùng chẳng biết lý do gì, ngài vẫn chưa được tuyển làm phò mã. Ngài ấy và Trạng Nguyên khôngđược bổ vào làm quan chính thức ở lục bộ5, mà lại cùng nhau cầu hoàng đế ban lệnh, một người điđến phủ Bảo Định làm huyện lệnh trong huyện Định Hưng dưới trướng, người còn lại đến huyện Trường Châu làm huyện lệnh.5 Lục bộ gồm 6 bộ lại, Hộ, lễ, binh, hình, côngChỉ một thoáng chín năm đã trôi qua, hai người vẫn cứ an nhàn làm huyện lệnh, không có chút ý nghĩ tiến thủ, quả là tạo dịp cho những người thi khảo có công danh một đường thăng quang tiến chức, người đọc sách có hoài bão trong thiên hạ coi đối với huyện Trường Châu mà nói, trong mắt những người giàu có nơi đây thì Chu huyện lệnh là hung thần ác sát, máu lạnh vô tình, chắc chắn là ác mộng của bọn họ. Trái lại nói tới dân chúng huyện Trường Châu, mặc dù tính khí vị Chu huyện lệnh này có chút thất thường, danh tiếng có khen có chê, nhưng vì có ngài ấy, cuộc sống của họ so với trước kia thì thực sự sung túc đầy đủ đối với Triệu Tịch Nghiêm mà nói, phu tử từng giảng cho hắn nghe một bài về Chu huyện lệnh, ngài ấy trở thành tấm gương trong lòng hắn. Cho dù học thức, tri thức hay thái độ làm quan, Triệu Tịch Nghiêm đều cho rằng, nếu mình có được hai phần của Chu huyện luyện, đời này xem như sống khônguổng tại Chu huyện lệnh cưới Tam biểu muội, tương lai hắn cùng A Nhu thành thân, bọn họ trở thành anh em cột chèo. Khi đó, nếu mình có gì không hiểu, tin rằng ngài ấy chắc không ngại khai sáng cho mọi người sửng sốt, sư gia bận rộn bên cạnh Chu Thừa Vũ lên tiếng, "Miễn hết, miễn hết, hôm nay là ngày đại hỉ của Chu đại nhân chúng tôi, không cần đa lễ, không cần đa lễ."Mọi người nới cười ha ha mà lùi Lĩnh với Tiết thị được sư gia ấn xuống ghế dựa hoa lê đằng ngay vị trí đầu trung ma ma cùng Lý ma ma đỡ Hồ Ngọc Nhu, gần như nắm lấy tay cô kính trà cho hồ Lĩnh và Tiết thị, chờ chốc lát, Chu Thừa Vũ bên này cũng dâng lên hai tách Lĩnh cùng Tiết thị hai người cơ hồ cùng nhau đứng dậy, nơm nớp lo sợ đứng uống tách tách trà, dáng vẻ Tiết thị trong nháy mắt luyến tiếc vô bờ không nỡ xa con gái, nói khôngnên lời, chỉ lấy khăn tay lau khóe mắt, trong chốc lát đôi mắt đỏ lên nước mắt rơi không thị thấy vậy, tiến tới đỡ Tiết thị, "Hôm nay là ngày đại hỉ của A Uyển, mà nàng gả đi liền thành phu nhân huyện lệnh, ngày tháng tốt đẹp đang chờ con bé phía trước, tẩu nên vui mừng mới phải."Tiết thi gật đầu liên tiếp, nghẹn ngào nói " Ta là vì quá mừng … cho nên mới... mừng quá mới khóc..."Thực tế, nhìn Chu Thừa Vũ trước mặt nàng một chút cũng không cao hứng. Thân phận cao quý như vậy, hình dáng nam tử xuất chúng, vốn là con rễ của mình, chỉ tại do con gái tùy hứng làm bậy, một hai bắt đứa con gái không chui ra từ bụng của mình gả thay, bây giờ nhìn thấy chuyện đã thành, lòng mình lại tiếc hùi hụi không ta mơ hồ liếc nhìn đứa con gái dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, lại nhìn vẻ mặt không chút vui mừng nào của Chu Thừa Vũ, trong lòng bà mới có chút cân Lĩnh đương nhiên chẳng có ý kiến gì với con rể này, ông đặt tách trà xuống, mà quay sang căn dặn Hồ Ngọc Nhu, “A Uyển, lần này con gả đến Chu gia, từ nay về sau chính là người của Chu gia. Nữ tử xuất giá, phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân. Chớ học người phụ nữ lừa bịp, chớ học người phụ nữ lười biếng, chớ học người phụ nữ ngu xuẩn, mọi việc để chồng làm chủ, con nên nhớ kỹ.”6 phu chủ vi thân, phu cương thê nhu, ân ái tương thân mình thấy khá hay nên giữ nguyên, ý xem chồng là người thân của mình, chồng cứng rắn thì mình mềm mỏng, cùng yêu thương Đây không phải là nội dung “nữ luận ngữ”7 trong “phu sự” sao? Lúc trước, cô đọc được trênmạng, xem xong hết sức tức giận, thực không ngờ rằng đời này chính tay cô lại có thể nghe thấy. 7 Tên sách của Khổng tửDặn con gái mình những thứ này, đây là việc người làm cha ruột nên làm sao?Nhưng mà ông ấy gọi mình là A Uyển... A Uyển chính là Hồ Ngọc Uyển, so với tiểu cô nương nguyên chủ nhỏ hơn một tuổi, là con gái thân sinh của mẹ kế Tiết thị. Chỉ là tiểu nguyên chủ bị ép gả, cha ruột biết không đây?Có điều phỏng chừng ông ấy biết được thì cũng vô dụng thôi, ông ta có thể dặn dò Hồ Ngọc Uyển thế này. Nghĩ đến cũng biết đối với tiểu cô nương nguyên chủ, thái độ của ông ấy không tốt hơn chút Ngọc Nhu bị hai bà tử dìu dắt, không thể động đậy mà cũng không thể nói được. Cả người khôngchút sức lực nhất là đầu rơi gật gà gật gùHồ Lĩnh nghĩ rằng con gái mình lắng nghe lời mình dạy, hài lòng nở nụ cười, sau đó nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thừa Vũ, vì không biết hắn ta vui mừng hay giận dữ, vội thu lại nụ cười, cung kính đứng im một khăn voan che lại, Hồ Ngọc Nhu tự nhiên không biết gì, mà cũng không biết có phải do liều lượng thuốc kia quá liều hay không, cô bây giờ không chỉ đứng không vững, mà còn buồn ngủ, mí mắt cứ dính chặt lại với trình tiếp theo cô không biết gì, chỉ biết rằng dường như lại được người kia tiếp tục cõng, vẫn bị người ta không khách khí ăn đậu hũ. Cuối cùng cô bị ném vào kiệu hoa, tới khi kiệu hoa lảo đảo lắc lư nâng lên, cô đã mất ý cô có được ý thức lần nữa, đùi cô bị ai đó cầm kim thêu đâm, đột ngột bị đau làm cô tỉnh ngay lập tức, cô không biết mình đang ở đâu, tai nghe Tào ma ma nói chuyện."Đại tiểu thư, bây giờ người và Chu huyện lệnh đã bái đường thành thân vào động phòng, nô tỳ phải trở về phủ rồi." Bà ta nói, cẩn thận kéo Hồ Ngọc Nhu khỏi lòng mình, đặt nàng dựa vào gối bên đầu giường, "hiện tại hai người đã bái đường, việc hôn nhân này sẽ không đổi được nữa, mặc kệ ngài vì chính mình hay vì Quản ma ma cùng A Quỳnh nha đầu kia, kế tiếp người cùng Huyện thái gia tính như thế nào thìxem ngài vậy.”“… vậy thì, bọn họ đâu?” Hồ Ngọc Nhu mở miệng, không ngờ có thể phát ra ma ma nói "Hôm qua A Quỳnh đã tới đây trải giường cho người rồi, lát sau sẽ đến hầu hạ người. Quản ma ma thì còn ở thôn trang, ngài yên tâm, đêm nay nô tỳ trở về nếu không có chuyện gì, thì sáng mai phu nhân sẽ mời đại phu cho bà ấy. Chờ đến lúc chuyện tốt của người và huyện thái gia thành, phu nhân tự nhiên sẽ đưa Quản ma ma tới cho người. "Vừa nói xong không đợi Hồ Ngọc Nhu trả lời, xoay người rời Ngọc Nhu vô lực dựa vào giường, hiện tại là tháng bảy nóng nhất trong năm, cô mặc chiếc váy cưới đỏ thẫm tầng tầng lớp lớp phức tạp, đồ lót bên trong sớm đã ướt đẫm. cô cố hết sức vươn tay, mất nhiều lần nỗ lực mới chạm được tới cổ và má, chảy nhiều mồ hôi, lớp trang điểm trên mặt sớm nhòe đi, chỗ bị siết trên cổ, vẫn còn đau âm đến chuyện Tào ma ma nói, cô biết ý tứ của Tào ma ma, muốn cô nói rằng cô ấy ghen tị Hồ Ngọc Uyển có một cộc hôn sự tốt, cho nên nhất thời hồ đồ cướp lấy nhân duyên này, vứt bỏ vị hôn phu gả tới Chu gia… Hồ Ngọc Nhu đương nhiên không muốn hại Quản ma ma và A Quỳnh, nhưng cô ...... mặc dù đây không phải là cơ thể của mình, không phải khuôn mặt mình, nhưng cô vẫn như cũ không nghĩ mới vừa tới đã bị ông chồng già đè, vì thế lời này không nói cô nên làm gì đây?Cũng không biết tình tình Chu huyện lệnh này ra sao, nếu ông ấy thấy vết hằn trên cổ của mình, liệu ông ta có đoán được do mình miễn cưỡng gả hay không, do đó sẽ không chạm vào chính mình?Nếu ông ấy là một người thấu tình đạt lý thế thì lẽ cô còn có thể thỉnh cầu ông ấy cứu Quản ma lệnh...... Hồ Ngọc Nhu tự động bỏ rất nhiều bộ phim nhân vật phản diện tồi tệ cùng ông già béo phệ có đầu tròn vo bóng lưỡng, trong đầu đầy ắp hình ảnh Tô Hữu Bằng thủ vai huyện lệnh khí chất vô song. Nếu bắt cô có thể gả cho chàng huyện lệnh như vậy, cô sẵn sàng gả, nếu không quay trở về được nữa, thực sự gả cho...... cô đang ảo tưởng về chuyện lập gia đình, đột nhiên có người bước vào, bước chân có chút nặng, bước tiến lớn, rõ ràng là một người đàn cách nào có thể đứng dậy, trong nháy mắt cả người Hồ Ngọc Nhu căng thẳng, nắm chặt tay nữ chính háo sắc ngầm quá ㄟ≧◇≦ㄏ
Ngôn TìnhXuyên Không Nguồn cungquanghang; Người edit Miru Lim 376,461 Đang cập nhật 113057 10/02/2022 Đánh giá từ 23 lượt Gả Cho Chàng Nam Phụ Này - Đang tiến hành - Thập Điểm Hoa KhaiGiới thiệu truyện xuyên không đặc sắc nàyTrường Chậu huyện, Hồ gia hậu Ngọc Nhu, người vừa mới xuyên qua, mà giờ khắc này y như một oa oa rối gỗ bị hai bà tử áp chế trước bàn trang điểm, mơ hồ có thể thấy được gương mặt của cô trong kính, chẳng thể giấu được nét tiều tụy hằn lên khuôn mặt khổ sở. Làn da trắng như tuyết dường như bị phủ một lớp bụi làm mất đi ánh sáng rực rỡ vốn có, đôi mắt hạnh đẹp đẽ rũ xuống, khóe miệng cụp xuống cộng với một mớ tóc đen rối bời lộn xộn trên đầu, hoàn toàn là dáng vẻ của đứa trẻ ỉu thế mà, trên người cô lại khoác bộ giá y đỏ rồi, cô gặp xui xẻo mà xuyên không, xuyên trúng thân thể vừa mới tự tử - tân nương tử nương này nhỏ hơn cô chín tuổi, năm nay vừa tròn mười lăm, trùng tên trùng họ với cô, vì không muốn xuất giá mà treo cổ tự tử, sau đó được một một hạ nhân phát hiện, vội vàng cứu xuống thì biến thành Hồ Ngọc Nhu vừa tốt nghiệp đại học hai năm, cho nên người bị bắt ép uống bát thuốc khiến người ta mê man cũng chính là Hồ Ngọc Nhu Ngọc Nhu chớp mắt, nỗ lực để ý quá nửa ngày cô cũng biết rõ ràng, người vừa mới liều mạng bấm vào người cô, véo cô đau đến tỉnh táo là Lý ma ma, bà vú của của cha ruột nguyên chủ - Hồ lão gia. Bà đối với nguyên chủ có lẽ có mấy phần đau lòng thật tâm. Chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi buộc phải treo mình tự sát, đúng là thực sự đáng phu sao này của cô… rồi sẽ là ai đây?
Thể loại cổ đại, xuyên sách, nữ phụ văn, ngọt sủng, edit Miru LimĐộ dài 158 chươngHồ Ngọc Nhu không biết tại sao linh hồn mình lại xuyên qua tới một nơi xa lạ đã vậy trên người đang mặc áo tân nương chuẩn bị xuất trong lúc động phòng hoa chúc đến khi chiếc khăn voan đỏ thẫm được nhấc lên, cô mới biết mình phải gả cho chàng nam phụ trong tiểu thuyết mới đọc không khác không biết chàng tốt như thế nào, nhưng cô lại biết bản thân mình cực kỳ may mới nhặt được chàng bảo chàng một đường thăng quan phát tài tiến tới, vinh hoa phú quý cả đời, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy, đời này rất tốt!-Tag điền văn, xuyên sách, ngọt văn, xuyên không, cuộc sống áo vảiVai chính Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ Xem thêm
Mới vừa đi tới cửa phòng, Chu Thừa Vũ dừng trừ ngọn đèn có sẵn, tân phòng có thêm chiếc bục nhỏ trước giường chạm khắc hoa lê, hai giá nến long phượng đỏ rực, soi sáng khắp phòng vừa rực rỡ vừa vui mắt Chu Thừa Vũ chậm rãi dời khỏi ánh nến hỉ, từ từ rơi trên người thê tử mới qua cửa của mình. trên người nàng mặc giá y đỏ chói, chiếc khăn voan uyên ương nghịch nước chưa được gỡ xuống, nàng cũng không ngồi ngay ngắn ở giữa giường, mà tựa vào bên cạnh cửa giường, dường như không có sức, phải nhờ đến cửa giường chống đỡ mới không không khỏi nhớ lại thời điểm đón dâu, lúc y cõng tân nương có cảm giác có vẻ là lạ, Hồ tam tiểu thư khóc lóc đòi gả cho y bằng được, chả lẽ có bệnh khó nói sao?Lông mày hơi nhăn lại, có điều nhanh chóng giãn này vốn không quan trọng gì, y cũng đâu có quan tâm gì đến việc thành thân, nếu không phải tuổi tác y ngày càng lớn, mẫu thân càng ngày càng sốt ruột, tự dưng lại mọc thêm Hồ tam tiểu thư này mộtkhóc hai nháo đòi gả cho y, làm cho cả huyện ai ai cũng biết khiến y xuống đài không được, nếu được y chả muốn cưới là giờ cưới cũng đã cưới, cho dù người khỏe mạnh hay yếu đuối, chẳng qua nhiều thêm một miệng ăn. Chu thành Vũ y nam nhi bảy thước, chưa tới mức không nuôi nổi gia đình, không nuôi nổi vợ con. Nam nhi bay thước ý chí người khỏe mạnhChậm rãi tiến đến giường, y ngồi bên cạnh Hồ Ngọc NhuThời tiết đang ở giữa hè, bận rộn gần hết ngày người Hồ Ngọc Nhu mồ hôi nhễ nhại, vậy mà thời khắc y ngồi xuống bên cô, không biết do tâm lý cô nảy sinh sợ hãi hay người y tỏa ra hàn khí, Hồ Ngọc Nhu bỗng cảm thấy có lẽ mồ hôi nóng trên người cô thành mồ hôi lạnh mất chợt phát hiện khăn voan mình bị người ta đang được gỡ, người không tự chủ được cứng đờ. cô còn đang cân nhắc xem mình có nên giả vờ bất tỉnh không, thì trước mắt tối đen bỗng vụt sáng, đập vào mắt cô là một khuôn mặt lạnh Ngọc Nhu ngu nhất, cô không nghĩ trong tân phòng Huyện thái gia còn có người ngoài, thứ hai, cô không nghĩ tới người trước mắt này ôi sao - đẹp trai quá vậy!không phải đẹp của tiểu thịt tươi, mà là vẻ đẹp của thanh niên hai mươi bảy hai tám tuổi, làn da hơi rám nắng, mũi cao, môi mỏng hơi mím chặt, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm. không biết tại sao, y nhìn vào mắt cô không dấu vết đánh giá, chớp mắt đã biến mất, ánh mắt đó sâu không thấy đáy, mọi người khôngbiết được y đang nghĩ Chu Thừa Vũ chưa từng gặp Hồ Ngọc Uyển, cho nên y chẳng hay người đã thay đổi. Y không bận tâm Hồ Ngọc Nhu đang sững sờ, đứng dậy, đi đến bên bàn cầm bình rượu, rót ra hai ly, ngồi xuống mộtlần nữa, rồi đưa một ly cho Hồ Ngọc Ngọc Nhu nhìn vào ly hoa văn sặc sỡ, chỉ nửa ly rượu, mặc dù người cầm trông rất có tay nghề, cũng không tránh được mặt nước gợn sóng ngập ngừng một lúc, mà cũng không đưa tay đón, quay đầu lại và nhìn về phía cửa, dò hỏi "A hoàn của tôi, cái người đến hôm qua tên A Quỳnh ấy, cô ấy không biết ở nơi nào?"Chu Thừa Vũ lạnh nhạt đáp "Bên ngoài."Giọng nói này... ở nhà, là anh ta cõng mình! Thế nào là anh ta, sao anh ta có thể ở đây? Tức thì Hồ Ngọc Nhu cúi đầu nhìn, quả nhiên anh chân anh ta mang giày này… ôi cái gì xảy ra thế này?Chẳng phải Tào ma ma nói Huyện thái già đã lớn tuổi sao? Có vẻ như... không tính là “lớn” mà, nếu so với tiểu nguyên chủ ước chừng hơn mười tuổi, nhưng nếu so sánh với tuổi thật của cô, chỉ sợ nhiều lắm là hai, ba tuổi là cùng?Hồ Ngọc Nhu nghĩ trước đó “được” ăn đậu hủ9, mặt cô phụt lên hai rặng đỏ, may là hôm nay trang điểm dày, nên không thấy được mặt cô đỏ. Chỉ có điều chiếc tai nhỏ lủng lẳng có mấy sợi bay bay thìbán đứng cô, vành tai đỏ ửng, giống như có thể bốc hơi lên.9 “đậu hũ” hiểu theo nghĩ thô là “da thịt”, cả cụm từ “ăn đậu hũ” trở nên phổ biến từ cộng đồng giới trẻ TQ, với ý nghĩa tương tự dê xồm, sàm sỡ, 35"Nàng muốn gặp nha hoàn của nàng?" Chu Thừa Vũ dù không biết lý do, nhưng anh ta vẫn đồng ý. "Uống xong rượu giao bôi, ta cho gọi cô ta vào."Y đã đuổi hết hạ nhân ra ngoài mới đến tân phòng bồi tân nương, nhưng khách bên ngoài không thể bỏ mặc được, ngay cả khi y là quan phụ mẫu của một huyện, muốn quản lý cả huyệnTrường Châu, khôngchỉ dựa vào một mình y là được. Uống xong rượu giao bôi!Hồ Ngọc Nhu nhìn anh ta, nghe anh ta nói, trái tim đập thình thình thịch thình thịch. Lúc trước tự suy diễn rồi lo lắng và sợ hãi, nghĩ anh ta là phường gian ác xấu xa, muốn cô mang tiếng xấu. Sau gặp mặt rồi, so với tưởng tượng ban đầu của cô cách quá xa mà lòng vô cùng bất ngờ lại vui sướng, cho dù bị cưỡng ép, cho dù cô không thích gì huyện thái gia này, nhưng nghĩ tới hình ảnh đáng sợ trước kia, thìgiây phút này cô lại hết sức vui nói thầm trong lòng Hồ Ngọc Nhu ơi Hồ Ngọc Nhu, sao mi lại sa đọa thế này!Có điều trong lòng đang tự phỉ nhổ mình, nhưng tay cô nhanh chóng đón ly rượu. Tay mới giơ lên, Chu Thừa Vũ liền vòng tay qua tay cô, không đợi cô cùng uống mà tự mình uống trước Ngọc Nhu vừa uống lẹ vừa buồn hiện đại cô là cô gái nói không với rượu, còn tiểu nguyên chủ này chỉ mười lăm tuổi tất nhiên chưa uống qua một lần. đã thế mới hớp qua một ngụm, vị cay của rượu kích thích, cô bị liền mấy tiếng, cơ thể không có sức, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể nắm lấy tay áo của Chu Thừa Vũ mượn lực. Lúc chưa uống rượu giao bôi, y đã thay ra bộ hỉ bào đỏ chói, người y lúc này là một bộ cẩm bào trắng thêu kim tuyến, nhìn vào ít đi ba phần hỉ khí10, lại tăng thêm ba phần cao quý.10 Hỉ khí không khí vui mừng ngày cướiÍt đi ba phần hỉ khí...Đúng rồi, khi còn ở Hồ gia thì giọng điệu lạnh lùng, về nhà thì đổi quần áo thường, vào phòng tới giờ chả nở được nụ cười, có lẽ anh ta cũng không thích hôn sự này đâu nhỉ?Cho dù đám cưới thì đã sao, giờ này còn chưa có động phòng đâu nhé!Hồ Ngọc Nhu sặc dữ dội, lớp phấn dày cũng chả che nổi màu đỏ trên mặt, nhưng cô chỉ lo hưng phấn nhìn Chu Thừa Vũ, đôi mắt lấp lánh, như ngôi sao lung Thừa Vũ không hiểu nhìn Ngọc Như là rất vội, đặc biệt hy vọng có thể rời khỏi Chu gia ngay bây giờ, nhưng cô trước mắt phải cố gắng khống chế sự kích động trong người lại, hướng Chu Thừa Vũ công cộng môi, hỏi thử "Chủ… đại nhân, ngài không thích hôn sự này à? "không biết anh ta làm người thế nào, không biết thái độ anh ta ra sao, Hồ Ngọc Nhu không dám nói sựthật. cô đã đi ra khỏi cánh cửa Hồ gia tiến vào nhà họ Chu, có chút bất trắc gì, thanh danh cô coi như dù cô có thể rời đi hay không, cô cũng không thể hủy danh tiếng của mình, bởi vì đây là cổ đại ác độc, đối với phận nữ tử mà nói, thanh danh so với mạng sống quan trọng hơn nguyên chủ đã không có mẹ ruột chở che, cha thì không thương, nếu mang tiếng xấu, sẽ không ai cưới cô bé nữa. Còn biểu ca kia của cô nàng, áng chừng ở hiện đại cô đã xem quá nhiều phim tình cảm chia chia hợp hợp, Hồ Ngọc Nhu không có sức lực đặt niềm tin vào đàn ông. Theo ký ức của tiểu nguyên chủ, biểu ca Triệu Tịch Nghiêm thực sự một lòng một dạ với cô nàng, chỉ là họ Triệu cũng mộtlòng với đường công danh, chắc gì đã sẵn sàng cưới người vợ có danh tiếng đại nhân, ngài không thích hôn sự này à?không hẳn là thích, cũng không hẳn không nhìn anh ta thăm dò, ánh mắt lấp lánh Hồ Ngọc Nhu ảm đạm dần, Chu Thừa Vũ hiểu lầm lòng nhiệt tình của cô bị y lạnh lùng đả kích, nghĩ nghĩ, liền không muốn nói sự với lấy cánh tay mềm mại của Hồ Ngọc Nhu, dìu nàng đến cửa tròn bọc để tựa vào, nói "Nếu nàng mệt mỏi, nằm nghỉ ngơi một lát đi, ta đi ra ngoài trước."nói xong không đợi Hồ Ngọc Nhu trả lời, y bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Hồ Ngọc Nhu mở to mắt kinh ngạc, quơ quơ tay về phía người gì thế này, ôi chao, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà!Chốc lát sau, cô nghe có tiếng bước chân bên ngoài cửa, một tiểu a hoàn khoác y phục quá khổ xuất hiện, dáng người nhỏ nhắn, trông rất rụt rè. cô ấy vừa thấy Hồ Ngọc Nhu, liền ba chân bốn cẳng bay đến cạnh giường, ôm lấy bắp đùi Hồ Ngọc Nhu khóc như mưa. "Tiểu thư...... hu hu hu,tiểu thư ơi..."Hồ Ngọc Nhu nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ấy. "A Quỳnh, đừng khóc vội. Ngồi lên đây này. Tôi có chuyện nóivới em đây."A Quỳnh nước mắt lưng tròng nhìn lên, ngạc nhiên nhìn Hồ Ngọc Nhu, tiểu thư cùng với Biểu thiếu gia là thanh mai trúc mã, biết được mình không gả được cho biểu ca, hận không thể chết quách đi cho xong. May mà có Quản ma ma cùng nàng cản lại, sợ rằng người đã không còn, nhưng bây giờ, sao tiểu thư có thể bình tĩnh nói chuyện với nàng thế này?Tiểu thư nhìn thấy nàng, người nên khóc nức nở không thôi mới đúng chứ?.Hồ Ngọc Nhu biết A Quỳnh đang nghĩ gì, khóe miệng không tự chủ giật giật, bịa chuyện"Đừng khóc, khóc cũng có giải quyết được chuyện gì đâu. Tôi mới gặp Chu đại nhân, A Quỳnh, có lẽ chuyện của tôi sẽ chuyển biết tốt thôi. "thì ra tiểu thư đang nghĩ lòng A Quỳnh vui vẻ hẳn, sau đó lại càng đau lòng hơn, "Nhưng tiểu thư đã cùng Chu đại nhân bái đường vào động phòng rồi, chuyện ai cả huyện Trường Châu ai cũng chứng kiến, còn có cách nào đây? Coi như...... coi như Chu đại nhân biết sự thật sẵn sàng thả tiểu thư đi, nhưng lão gia lại bất công, phu nhân thì luôn tính kế gả tam tiểu thư cho biểu thiếu gia, mà danh tiếng tiểu thư bị hỏng mất rồi, cho dù biểu thiếu gia không quan tâm, cô phu nhân cũng bận tâm."nói mãi nói mãi, miệng A Quỳnh nhắc tới lão gia, nhưng nàng cũng biết đây là huyện nha chứ chẳng phải Hồ gia, cuối cùng lặng lẽ dù cô chẳng có chút cảm tình với cô ấy, nhưng nhìn thấy cô ấy khóc thương tâm thế này, tim Hồ Ngọc Nhu đau đớn muốn nhiên, những điều này khiến cô bỗng hoang mang, đây không phải là hiện đại, nếu ở hiện đại cô có tay có chân, dù xuyên đến đâu cũng không ngại. Nhưng ở thời nam tôn nữ ti cổ đại này, cô chỉ là mộtcô gái yếu đuối, đặc biệt là tiểu nguyên chủ xinh đẹp đến nhường này, nơi nào mới là nơi cô dừng chân được?Chưa kể không có tiền trong tay, cho dù có nhiều tiền, cô cũng không biết nên đi Quỳnh khóc một lúc, nhìn tiểu thư mình ngây người xuất thần, nàng lặng lẽ đứng dậy, kéo một cái ghế nhỏ và ngồi xuống, ngửa đầu nhìn Hồ Ngọc Nhu "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?".Hồ Ngọc Nhu vô thức lắc đầu "Tôi không biết."A Quỳnh trông thấy cổ Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc rồi hoảng sợ, đứng dậy cầm khăn đi qua xem xét. Mặc dù Tào ma ma thoa rất nhiều phấn trên cổ Hồ Ngọc Nhu, nhưng nửa ngày trôi qua, ở cổ chảy mồ hôi mồ ít, vì thế chỉ cần dùng khăn lau qua một cái, vết hằn trên cổ hiện ra ngay lập tức."Tiểu thư!" A Quỳnh nghẹn ngào hét lên. "Người, trên cổ người là gì?"Tay Hồ Ngọc Nhu nhẹ nhàng chạm vào, đầu óc không nghĩ được kế tạm thời nào, đầu cô rối không chịu được, cô cũng không muốn nghĩ gì nữa, có thể yên bình trôi qua đêm nay thì tính Quỳnh vứt khăn đi ôm chầm lấy Hồ Ngọc Nhu, tuy giọng nhỏ nhưng đầy kiên định "Tiểu thư, chúng ta trốn đi! Dù cô phu nhân có thể không hài lòng, nhưng biểu thiếu gia thích người thật lòng, dẫu sao côphu nhân cũng là dì ruột của người, bà sẽ đối xử người không quá mực tuyệt tình. Tiểu thư, trốn đi, chúng ta đi tìm biểu thiếu gia! ”Sau khi A Quỳnh nhìn thấy Chu Thừa Vũ, nàng muốn thuyết phục Hồ Ngọc Nhu ủy khúc cầu toàn 11, theo Chu Thừa Vũ. Dù sao Chu Thừa Vũ sinh ra có tướng mạo phí phách, mà còn là huyện thái gia, Hồ Ngọc Nhu gả qua là phu nhân quan gia, tương lai rồi quay về Hồ gia trừng trị Tiết thị và Hồ Ngọc Uyển là chuyện hiển khúc cầu toàn [委曲求全] “Uỷ khúc” [委曲] là “uốn lượn; uyển chuyển; quanh co;”, “cầu toàn” [求全] có thể tạm hiểu là “mưu cầu sự hoàn hảo”, “đạt được mục đích”, Theo QuickTranslatorMiễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn giữ tròn, duy trì, Cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ. Theo Tra tuân công cụ đại toàn Có lẽ là thành ngữ này cũng giống kiểu “chính sách mềm dẻo”. XDNhưng cô lại thấy vết dây hằn trên cổ Hồ Ngọc Nhu, nghĩ tới mình không ở Hồ gia, có khả năng Hồ Ngọc Nhu tự tử. May mắn hiện tại cũng nhặt được mạng về, nàng lại sợ Hồ Ngọc Nhu tiếp tục nghĩ quẩn, nàng cảm thấy cho dù chạy không thoát, cũng tốt hơn bây giờ sao?Hồ Ngọc Nhu không thể quyết định dù cô trốn đi, cô cũng không phải đi tìm biểu ca của tiểu nguyên chủĐó là thanh mai trúc mã, người yêu của tiểu nguyên chủ, dù rằng là thân xác này nhưng giữa hai người vốn là kẻ xa lạ. Thay vì đi tìm vị biểu ca đó, còn không bằng ở lại Chu lắc đầu chuẩn bị mở lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của mộtphụ nữ trung niên, "Đại phu nhân, nô tỳ là Khổng ma ma bên người Nhị phu nhân, Nhị phu nhân sai nô tỳ mang thức ăn cho người, nô tỳ có thể mang vào không? "
gả cho chàng nam phụ này